Đáng nhớ nhất là khi một cô bạn trong đoàn tôi nằng nặc muốn mang một cây hoa lan rừng về Hà Nội, và người xách giò lan cho cô bạn tôi là cậu Đức. Khổ nỗi là sau khi dừng chân nghỉ dọc đường, cả đoàn đã đi khá xa thì cô bạn tôi phát hiện không thấy Đức cầm theo giò lan, mặt cậu tái mét và vội vàng quay ngoắt trở lại để lấy lại giò lan cho bạn tôi.
Mặc dù cả cô bạn và đoàn chúng tôi ngăn cản không cần lấy nữa nhưng Đức vẫn nhất định quay lại bằng được để lấy lại giò lan. Lúc này cậu không còn đi bộ như bình thường, mà chạy hối hả như sợ xảy ra một điều gì khủng khiếp. Chưa đầy 20 phút, chúng tôi đã thấy Đức đuổi kịp đoàn với giò lan trên tay. Cô bạn cười hối lỗi vì đã “bắt tội” anh chàng người Dao đen này phải một phen tá hỏa.
Những chặng cuối, đên cả Páo và Đức cũng tỏ ra khá mệt mỏi không khác gì chúng tôi. Thế mới nhận thấy hành trình đến với đỉnh Pu Ta Leng không phải là dễ dàng gì ngay cả với những người dân đã quen sống ở địa hình đồi núi.
Một ngày đường đi bộ, lần theo những con dốc xuống núi, cảm giác bị chồn chân thực sự đau đớn. Chưa hết, khi đã ra khỏi rừng sẽ không còn bóng cây che trên đầu trước cơn nắng chói chang ở khu vực vùng núi.
Những đoạn đường đất gập ghềnh dưới nắng nóng hầm hập thi thoảng lại bốc bụi mù khi có dăm ba chiếc xe wind hay minks của người dân vụt phóng qua trước mặt. Phía dưới chúng tôi là những ruộng bậc thang đang vào mùa đổ nước. Cảnh tượng vẫn vô cùng ấn tượng. Nhưng chúng tôi cũng chỉ tranh thủ chụp một vài bức cho khỏi hối tiếc.
Thực sự là ai cũng rã rời và mệt mỏi. Dọc đường về, gặp một đôi vợ chồng người Dao đi làm nương đang đứng ăn mía, cô bạn tôi nhanh nhảu chạy lại rối rít xin một đoạn mía rồi chia ra cho mỗi người trong đoàn một mẩu nhỏ ăn cho đỡ khát.
< Phong cảnh tại một cây cầu bằng thân cây bắc ngang suối trên đường xuống theo lối Hồ Thầu.
Khoanh mía đường vỏ xanh mà dưới xuôi vẫn hay dùng để ép nước mía giải khát, ăn vào sao mà mềm và ngọt đến lạ, như tăng thêm bao nhiêu sức lực cho chúng tôi rảo bước đi thật nhanh. Đến 16 giờ 30 chúng tôi mới tiến được ra đến đường quốc lộ cạnh ủy ban xã Tả Lèng.
Trời đã chuẩn bị về chiều. Chúng tôi nằm vật bên vệ đường để đợi chuyến xe 18 giờ 30 trở lại Hà Nội. Xe đến, Đức và Páo đi nhờ được một đoạn để về lại bản của họ. Lúc chia tay sao cứ thấy ngậm ngùi như phải xa những người bạn đã thân từ lâu.
< Ruộng bậc thang ở Hồ Thầu đang vào mùa đổ nước.
Chẳng biết bao giờ mới có ngày gặp lại. Nhưng cảm xúc và tình cảm của chúng tôi đã một phần gắn với rừng núi nơi đây, với chuyến hành trình đầy trải nghiệm thú vị nhớ đời và còn vương trong ký ức mỗi chúng tôi những bông hoa đỗ quyên sắc tím.
Hết