Đã bao giờ bạn rời bỏ phố phường, chăn ấm, nệm êm, để lên một đỉnh núi, nhóm một ngọn lửa, nhấp một ngụm rượu, ngắm một trời sao?
Đã bao giờ, bạn tỉnh dậy, không phải vì tiếng chuông báo thức điện thoại, mà vì những giọt sương đêm thấm ướt chảy dọc vách lều, rơi xuống khuôn mặt một đêm nằm nghe tiếng gió?
Đã bao giờ, bạn dậy thật sớm, đi vào khu rừng, khi khu rừng ấy còn chưa tỉnh dậy. Chỉ một màu đen âm u, huyền bí. Chỉ có lá ướt. Chỉ có sương rơi. Chỉ có tiếng sột soạt bàn chân. Chỉ có ánh đèn pin lấp loáng?
Đã bao giờ, bạn đi trong cánh rừng khi ánh sáng đầu tiên của một ngày rọi đến, khi hơi sương dần tan, khi những sắc màu dần rõ... Khi bạn nhận thấy thời khắc kì diệu của một bình minh?
Đã bao giờ bạn đi dưới một cánh rừng dẻ đang mùa đơm quả. Từng chùm, từng chùm nặng trĩu, rơi dọc lối đi. Những hạt dẻ căng tròn, như từng mùa thu thơ bé?
Đã bao giờ, bạn thấy dưới chân mình êm êm từng lớp lá. Những chiếc lá phong khi cạn mùa thả từng cánh mỏng, vậy mà chẳng mấy chốc đã thành cả tấm thảm mùa thu. Âm thầm. Và cũ mục.
Đã bao giờ, bạn đi bên dòng suối, những cây trà cổ thụ đến mùa rơi hoa. Hoa trà trắng trong, thanh sạch, rơi bên dòng nước, như 1 câu thơ xưa cũ “lạc hoa hữu ý, lưu thủy vô tình”?
Đã bao giờ, bạn đi trong một cánh rừng rực vàng màu dương xỉ, trong xạc xào tiếng gió. Chỉ thấy miên man một nỗi buồn, một nỗi buồn đẹp đến dịu dàng, đến dường như không thực?
Đã bao giờ bạn đi trong một khu rừng rêu ướt. Những thân rêu trổ đủ màu, đủ hình dáng, như một thế giới huyền diệu chưa từng lạc đến bao giờ?
Đã khi nào bạn đi trong cánh rừng khi nắng trưa rực rỡ, nhìn lên mây vùn vụt trôi qua mảng trời xanh ngắt, đây đó tiếng suối chảy, đây đó tiếng chim ca. Đây đó một chú sóc miệng cắn hạt dẻ chạy vù qua thảng thốt?
Đã bao giờ bạn lạc vào rừng trúc xanh mướt một màu, từng cành từng cành vấn vít lối đi, tựa như thiên nhiên nơi này “thập diện mai phục” trong vẻ đẹp trong lành riêng nó?
Đã bao giờ, đang đi bạn sững lại vì bông hoa vàng rực rỡ bên đường, rồi ngây người khi biết đây là loài cây “lá ngón” trong truyền thuyết. Chỉ một một ngọn lá nhỏ, đủ cho người ta biết đến tử biệt sinh ly?
Đã bao giờ, trên một sườn dốc trơn trượt, bạn nhìn mây bay vần vũ, một bên nắng ấm, một bên mưa giông, phía lại cầu vồng?
Đã bao giờ bạn đi trong cánh rừng khi buổi chiều muộn, nghe tiếng vượn kêu mà não cả lòng, lại nhớ ngôi nhà thân thương phố nhỏ, nhớ tới một người chắc hẳn đã quên mình?
Đã bao giờ, bạn đứng trên đỉnh núi, nhìn xuống vực sâu, nhìn ra xa là từng sống núi, nhìn quanh nơi nơi đều là vực thẳm... Và biết, có những lúc, con người phải đi qua sợ hãi, loại bỏ hoài nghi, để chạm tay vào cảm giác diệu kì, mà có lẽ, trong đời chẳng mấy lần trở lại…
Nếu, câu trả lời của bạn, là "chưa bao giờ", mình nghĩ, có lẽ dịp nào đó, bạn hãy xách ba lô lên và đi. Với những cảm xúc mới, trải nghiệm mới, về một thế giới mới, và, nếu cơ cơ may, bạn sẽ thấy một nguồn năng lượng mới, một nguồn cảm hứng mới.
"Vì những nụ cười như thể mãi bé con
Vì những cánh rừng cứ đôi lần vẫy gọi
Vì bao lần chùn chân lại đứng lên, khoác ba lô đi về ngày mới
Em vẫy gọi mặt trời..."
Hãy cứ "vẫy gọi mặt trời" đi, chừng nào còn có thể...
Đã bao giờ, bạn tỉnh dậy, không phải vì tiếng chuông báo thức điện thoại, mà vì những giọt sương đêm thấm ướt chảy dọc vách lều, rơi xuống khuôn mặt một đêm nằm nghe tiếng gió?
Đã bao giờ, bạn dậy thật sớm, đi vào khu rừng, khi khu rừng ấy còn chưa tỉnh dậy. Chỉ một màu đen âm u, huyền bí. Chỉ có lá ướt. Chỉ có sương rơi. Chỉ có tiếng sột soạt bàn chân. Chỉ có ánh đèn pin lấp loáng?
Đã bao giờ, bạn đi trong cánh rừng khi ánh sáng đầu tiên của một ngày rọi đến, khi hơi sương dần tan, khi những sắc màu dần rõ... Khi bạn nhận thấy thời khắc kì diệu của một bình minh?
Đã bao giờ bạn đi dưới một cánh rừng dẻ đang mùa đơm quả. Từng chùm, từng chùm nặng trĩu, rơi dọc lối đi. Những hạt dẻ căng tròn, như từng mùa thu thơ bé?
Đã bao giờ, bạn thấy dưới chân mình êm êm từng lớp lá. Những chiếc lá phong khi cạn mùa thả từng cánh mỏng, vậy mà chẳng mấy chốc đã thành cả tấm thảm mùa thu. Âm thầm. Và cũ mục.
Đã bao giờ, bạn đi bên dòng suối, những cây trà cổ thụ đến mùa rơi hoa. Hoa trà trắng trong, thanh sạch, rơi bên dòng nước, như 1 câu thơ xưa cũ “lạc hoa hữu ý, lưu thủy vô tình”?
Đã bao giờ, bạn đi trong một cánh rừng rực vàng màu dương xỉ, trong xạc xào tiếng gió. Chỉ thấy miên man một nỗi buồn, một nỗi buồn đẹp đến dịu dàng, đến dường như không thực?
Đã bao giờ bạn đi trong một khu rừng rêu ướt. Những thân rêu trổ đủ màu, đủ hình dáng, như một thế giới huyền diệu chưa từng lạc đến bao giờ?
Đã khi nào bạn đi trong cánh rừng khi nắng trưa rực rỡ, nhìn lên mây vùn vụt trôi qua mảng trời xanh ngắt, đây đó tiếng suối chảy, đây đó tiếng chim ca. Đây đó một chú sóc miệng cắn hạt dẻ chạy vù qua thảng thốt?
Đã bao giờ bạn lạc vào rừng trúc xanh mướt một màu, từng cành từng cành vấn vít lối đi, tựa như thiên nhiên nơi này “thập diện mai phục” trong vẻ đẹp trong lành riêng nó?
Đã bao giờ, đang đi bạn sững lại vì bông hoa vàng rực rỡ bên đường, rồi ngây người khi biết đây là loài cây “lá ngón” trong truyền thuyết. Chỉ một một ngọn lá nhỏ, đủ cho người ta biết đến tử biệt sinh ly?
Đã bao giờ, trên một sườn dốc trơn trượt, bạn nhìn mây bay vần vũ, một bên nắng ấm, một bên mưa giông, phía lại cầu vồng?
Đã bao giờ bạn đi trong cánh rừng khi buổi chiều muộn, nghe tiếng vượn kêu mà não cả lòng, lại nhớ ngôi nhà thân thương phố nhỏ, nhớ tới một người chắc hẳn đã quên mình?
Đã bao giờ, bạn đứng trên đỉnh núi, nhìn xuống vực sâu, nhìn ra xa là từng sống núi, nhìn quanh nơi nơi đều là vực thẳm... Và biết, có những lúc, con người phải đi qua sợ hãi, loại bỏ hoài nghi, để chạm tay vào cảm giác diệu kì, mà có lẽ, trong đời chẳng mấy lần trở lại…
Nếu, câu trả lời của bạn, là "chưa bao giờ", mình nghĩ, có lẽ dịp nào đó, bạn hãy xách ba lô lên và đi. Với những cảm xúc mới, trải nghiệm mới, về một thế giới mới, và, nếu cơ cơ may, bạn sẽ thấy một nguồn năng lượng mới, một nguồn cảm hứng mới.
"Vì những nụ cười như thể mãi bé con
Vì những cánh rừng cứ đôi lần vẫy gọi
Vì bao lần chùn chân lại đứng lên, khoác ba lô đi về ngày mới
Em vẫy gọi mặt trời..."
Hãy cứ "vẫy gọi mặt trời" đi, chừng nào còn có thể...