Mình không phải phượt thủ cũng không phải trekker mà cơ bản mình leo núi hay lên rừng, xuống biển chỉ để chụp được những tấm hình đẹp và có những trải nghiệm thú vị giúp cân bằng cuộc sống vốn quá nhiều áp lực. Nhờ các bạn trekker để lại những thông tin trên mạng nên mình kết nối được với ATrang, một porter rất trẻ và tốt bụng sống tại bản Phô, xã Hồ Thầu. ATrang rất thường xuyên lên facebook nên anh em có nhiều thời gian trao đổi về tình hình thời tiết và địa hình của Putaleng.[br] [img]phuot/img/14231785_1272146652847353_4706247200961358169_o.jpg[/img] Đây là căn nhà của ATrang[br] Tôi quyết định chọn đi từ bản Phô và về theo đường Tả Lèng. Thế là ngày 30/8 chúng tôi gồm 4 khẩu pháo vẫn còn khả năng dương nòng xách đít lên máy bay ra Hà Nội. Hí ha hí hửng bắt xe lên Lai Châu, vừa hạ pháo xuống thì trời mưa lâm râm...với tinh thần pháo sĩ cường cường đại đại cả 4 ông vẫn đồng lòng vác pháo chinh phục Putaleng. [img]/phuot/img/14249908_1272146002847418_2732495280802708978_o.jpg[/img] [br]4 anh chàng vác pháo tự sướng ở bản Phô [br]TRỜI MƯA THÌ KỆ TRỜI MƯA - CHƯA LEO LÊN ĐỈNH THÌ CHƯA ĐƯỢC VỀ! [br]Trước khi xuất phát, ATrang và vợ chuẩn bị bữa sáng, chúng tôi tranh thủ nạp năng lượng rồi cùng nhau lên đường. Chúng tôi được A Trang và Quây (Chị gái của A Trang) dẫn đường, 2 porters giúp chúng tôi mang theo thực phẩm và một số vật dụng như lều ngủ, chân máy chụp hình... [img]/phuot/img/14257457_1272147862847232_6321496723966336611_o.jpg[/img]Bữa sáng giản dị nhưng ăn rất ngon[br] Đi cùng ông trùm của LGBT Việt Nam Đi được 500m thì trời bắt đầu mưa nặng hạt...nhưng mà trời mưa thì kệ trời mưa, chưa leo tới đỉnh thì chưa được về...Chúng tôi cứ thế tiến bước... Putaleng vô cùng quyến rũ với những con suối lớn và chính cái sự đẹp này mà nó sẽ hết sức nguy hiểm nếu trời mưa lớn nước suối dâng lên và chảy xiết. Lúc mới bắt đầu đi tôi vẫn nghĩ thầm trong bụng là cung đường này chắc cũng không có gì ghê gớm tại vì đi vài tiếng đồng hồ mà không thấy mệt gì cả mặc dù tôi cõng trên lưng cái ba lô nặng 16.7kg chưa kể mưa nó thấm vào ướt khiến nó nặng như cục đá. Putaleng quyến rũ hơn Phanx nhờ những con suối Putaleng quyến rũ hơn Phanx nhờ những con suối [img]/phuot/img/14207676_1272149459513739_2309974060735771260_o.jpg[/img]Putaleng quyến rũ hơn Phanx nhờ những con suối[br] Thưởng thức những con suối đẹp và chụp hình tĩ tã chúng tôi ghé đến cái lán của người dân dựng lên để nghỉ ngơi khi đi rừng, đoàn dừng lại nói chuyện và ăn bỏng ngô, bà con dân tộc ở đây rất thân thiện, nói chuyện rất vui vẻ. Trời không còn mưa nhưng mây mù giăng kín khiến cho không gian giống như trong chuyện cổ tích khi lạc vào khu rừng có yêu tinh. Cung đường huyền ảo như trong chuyện cổ tích [img]/phuot/img/14257580_1272150282846990_3343005112804361040_o.jpg[/img]Nhóm nghỉ ngơi trong lán của người địa phương Bước ra khỏi cái lán thì tôi giật mình khi ATrang chỉ đường chúng tôi phải đi, ôi thánh thần ôi trước mắt tôi là dốc núi gần như thẳng đứng. Bắt đầu leo lên độ cao 2600m. Những dốc núi tiếp nối nhau cùng con đường mòn men theo sườn núi một bên là vách núi một bên là vực sâu, sơ hở một xíu thôi có thể lăn xuống vực ngay, hậu quả thế nào thì chỉ có trời mới biết Do chủ quan nên chúng tôi không chuẩn bị bữa trưa đầy đủ, chỉ ăn qua loa nên leo lên khoảng 2300m thì cơn đói bắt đầu hành hạ anh em, anh Tùng, Trùm LGBT Việt Nam, mang Kit Kat chia cho anh em ăn lấy năng lượng, Cường và Tâm thì mang theo táo. Tôi là đứa vô duyên nhất vì trong ba lô chỉ có mỗi khẩu pháo 2 nòng và quần áo, không mang theo thực phẩm gì cả, thế là cứ ngồi ăn ké. Tình hình lúc đó vẫn rất gay cấn vì cơn đói vẫn chưa buông tha, tôi quyết định ăn mì gói khô rồi uống nước vào giải quyết dứt khoan cơn đói khủng khiếp này, cả nhóm nhai mì tôm rau ráu zòm ngon ơi là ngon (ở SG chắc mời ăn mì gói sống sẽ bị chửi nát nước) và cơn đói cũng tạm qua, chúng tôi tiếp tục hành trình chinh phục độ cao 2600m bằng cách leo lên một cái khe nước nói không ngoa là nó gần như thẳng đứng, 4 đứa chúng tôi vừa leo vừa thở hồng hộc, ATrang và Quây thì không có vấn đề gì vì họ quá quen với những cung đường như thế này. Trời lại mưa. Khi chúng tôi zòm thấy một khoảng sáng lớn thì đoán đó là mốc 2600, khỏi phải nói chúng tôi đều đồng thanh hét toáng lên vì thoát được con dốc kinh hãi này. Cơn đói vẫn hoành hành, chúng tôi tiếp tục đem mì gói ra ăn mừng chiến thắng ở mốc 2600m. Từ 2600m chúng tôi phải leo xuống độ cao 2400m tới lán gần bên suối nghỉ đêm. Gọi là lán vậy thôi chứ nó là cái lều được người dân chặt cây dựng lên, hôm chúng tôi đến thì cái lán nó không thể tiêu điều hơn, theo như ATrang nói thì nó đã bị trâu phá, vì khu vực này người dân bên Tả Lèng vẫn hay thả trâu. Mưa càng lúc càng lớn hơn, cả đoàn ai cũng kiệt sức, trời lạnh còn bị ngấm mưa ướt sạch sẽ cảm giác buốt tới xương. ATrang vật lộn với đống củi cả 30 phút mới có thể nhóm lửa, một nỗ lực đáng khâm phục. Đêm đó chúng tôi được ăn gà bản kho gừng, món gà ngon không tưởng, đứa nào cũng ăn như chưa bao giờ được ăn, trời mưa tầm tã và chúng tôi cứ cắm cúi ăn, thi thoảng có những vị khách không mời cứ chờ trực hút máu, một cơ số vắt được nướng chín trong lửa, 2 thành viên bị vắt hút máu mãi không cầm đc vết cắn. Đêm đầu tiên ngủ tại mức 2400 và là đêm cực khổ nhất trong đời. Chúng tôi không có cơ hội tìm đc khoảng đất nào bằng phẳng vì xung quanh toàn đá suối trong khi trời mưa liên tục, cả nhóm đành tận dụng lại những cành cây được kết trong lán để làm nơi căng lều ngủ, các bạn tưởng tượng được không? chúng tôi nằm trên những cành cây ghép lại với nhau không có bằng phẳng nên đặt lưng xuống nó đau như muốn cắt lưng mình thành nhiều thớ, thêm vào đó là không có không gian nên duỗi chân không được, cả ngày leo trèo tối không được duỗi chân thì đau cỡ nào các bạn có thể hiểu rồi đấy. Chúng tôi chỉ mang có 2 lều ngủ loại 2 người nên đành chen chúc nhau ráng chợp mắt để lấy lại sức và hầu như không ai trong chúng tôi ngủ được, cứ chợp mắt được 10p lại giật mình tỉnh giấc. Trời mưa lớn cộng với sự mệt mỏi khiến cho cả đoàn chồn chân, đã có ý định bỏ cuộc, riêng tôi thì vẫn muốn leo lên đỉnh dù trước đó tôi thật sự kiệt sức do quá đói và ngấm nước mưa khiến cơ thể không chịu nổi lạnh nhưng không vì thế mà tôi bỏ cuộc vì cơ bản tôi vẫn hy vọng sáng sớm sẽ có nắng, khi lên đỉnh Pu sẽ có biển mây lung linh bù đắp cho những gian khó của cả nhóm... CHỊCH NGƯỜI YÊU CHƯA CHẮC SƯỚNG HƠN CẢM GIÁC LEO LÊN TỚI ĐỈNH ATrang lạnh quá chịu không nổi nên dậy đốt lửa từ lúc 3am, tôi cũng tỉnh ngủ nhưng vẫn nằm trong lều vì nếu ra ngoài thì sẽ chết cóng. 5h sáng tôi quyết định dậy và lên đường, thấy tôi hăng hái quá nên cả đoàn cũng hưởng ứng theo và thế là chúng tôi sau khi nạp mì gói thì kéo nhau lên đỉnh. Từ mốc 2400 leo lên 3049m không quá khó khăn và những con dốc không còn thẳng đứng nữa nhưng con đường thì lại rất dài và trơn trượt, chúng tôi phải tốn rất nhiều sức vừa leo vừa giữ cân bằng cơ thể để không bị vồ ếch nhưng kết quả thì bắt được mấy chục con. Đầu tiên chúng tôi cán mốc 2600m, do không mang nc theo nên chúng tôi rất khát, ATrang dẫn tới một khe nước trong vắt và cả đoàn uống lấy uống để.[img]/phuot/img/14257579_1272153176180034_6035897090168088219_o.jpg[/img]Vốc nước suối uống trực tiếp không cần lọc, chả bị đau bụng gì cả Sau đó băng qua rừng trúc và leo lên tiếp một đỉnh khác ở mốc 2900 sau đó chúng tôi rẽ qua hướng tiến lên đỉnh Putaleng, đi mãi đi mãi mà không thấy đỉnh đâu, anh Tùng nói với tôi "xa thế không đi nữa" tôi lại cười động viên anh đừng bỏ cuộc mặc dù lúc đó tôi cũng mệt thở dốc phì phò như trâu, nếu không có ATrang giúp mang cái balo pháo cao xạ (bộ đồ hành nghề chụp choẹt của tôi) thì chắc tôi phải bò lên đỉnh vì nó nặng quá mà mưa thì lớn, vuốt mặt không kịp, đi một hồi lâu thật lâu tôi mới thấy đỉnh núi hiện ra và đoán mò chắc là đình Pu rồi, lúc này anh Tùng trợn mắt nhìn tôi bởi vì cái đỉnh còn cách rất xa chỗ chúng tôi đứng, cả nhóm nhìn nhau vừa cười vừa mếu nhưng ai cũng quyết tâm lên đỉnh cho bằng được và thế là chúng tôi tiếp tục leo. Những gốc cây đầy rêu nhìn rất huyền bí [img]/phuot/img/14257561_1272151449513540_4735865640163114331_o.jpg[/img] [img]/phuot/img/14257676_1272152112846807_8606518434116322426_o.jpg[/img]30 phút sau nghe tiếng ATrang hú gọi, chúng tôi đáp trả và tìm đến nơi và bao nhiêu mỏi mệt tan biến hết vì trước mắt là cái cục inox hình kim tự tháp thù lù trước mặt, cha mẹ ơi vừa mệt vừa sướng vừa vui chỉ muốn hét thật to, niềm vui chinh phục được đỉnh cao mà mình yêu thích nó sướng lắm, sướng không thể tả được, nói thật chứ chịch người yêu chưa chắc sướng hơn đâu, thề đấy!!! la hét đã đời thì tới màn chụp hình sống ảo livestream ngay và luôn.[img]/phuot/img/14241526_1272153756179976_4540429264200538963_o.jpg[/img] [img]/phuot/img/14257642_1272154329513252_3624244485159477143_o.jpg[/img]Điều khiến tôi có chút buồn buồn đó là mưa quá, trời toàn mây mù, tôi không nhìn thấy bất cứ gì từ đỉnh Putaleng, có lẽ đỉnh núi này muốn tôi quay lại lần nữa chăng? 10:30 chúng tôi quay trở lại lán thu dọn đồ đạc, ăn trưa và xuống núi. Ban đầu chúng tôi dự tính đi về theo hướng Tả Lèng nhưng theo Atrang thì không nên về theo hướng đó vì nước suối rất lớn và hơn nữa trên đường về không có lán trại nếu không đi nhanh sẽ không có chỗ ngủ đêm, thế là chúng tôi quay về theo hướng xuất phát, và lúc quay về còn khổ cực hơn lúc leo vì dốc thẳng đứng mà đi xuống thì vô cùng đau đầu gối, có thành viên trong đoàn bị trẹo trân, cá nhân tôi thì đầu gối nó muốn rời ra, bước đi những bước cực nhọc và đau buốt, trên đường về tôi không thể nhớ mình vồ đc mấy trăm con ếch, nhiều chỗ đi bằng mông chứ không phải chân. 6pm chúng tôi quay lại được cái lán trại bên suối, mừng khôn xiết nhưng cả đoàn phải ngủ lại thêm một đêm ở trong rừng vì trời quá tối không thể đi thêm được nữa. Đêm đó Quây (chị gái Trang) đãi chúng tôi một bữa măng trúc nấu theo kiểu của người Dao, chao ôi nó ngon vô cùng ngon, cả đoàn húp xì xụp nhìn vừa đáng yêu vừa tội nghiệp. Chúng tôi vừa ăn vừa buồn cười vì nghĩ ngày đầu tiên không ăn trưa nên mới dư đồ ăn cho bữa tối này, nếu lúc đi mà ăn trưa thì buổi tối phát sinh coi như cả đoàn đói... CUỘC ĐỜI VẪN ĐẸP SAO...ĐẤT NƯỚC MÌNH ĐẸP LẮM, NÊN ĐI...NÊN TẬN HƯỞNG... Sáng sớm hôm sau còn chút gạo và cơm nguội, chị gái của Atrang nấu cháo hết cho cả đoàn ăn cầm hơi để lội suối về bản Phô. Bữa cháo cuối cùng vừa buồn cười vừa đáng nhớ, vừa ăn chúng tôi vừa bàn các phương án đối phó với nước suối và cứ nếu thế này thế kia thì sẽ xử lý thế nào...nói chung là cứ thì là thế là suốt, nghe rôm rả lắm, tôi thì vì quá lạc quan nên sau khi ra nhìn nước suối đã hiên ngang phán rằng "nước thế này đi tốt" và bị mắng vì cái tội quá lạc quan :)))) [img]/phuot/img/14188567_1272154749513210_274274762670885431_o.jpg[/img]"Bữa cháo cuối cùng" "Bữa cháo cuối cùng" Và sự thật thì nước suối dâng cao nhưng đúng như dự đoán của tôi thì đoàn vẫn đi được, thú thực hồi bé tôi sống ở Tây nguyên, trước nhà tôi là một con suối rất lớn nên tôi có chút kinh nghiệm hiểu biết về suối và lội suối mùa nước lũ không phải quá khó khăn đối với tôi, nhưng đối với người trong đoàn thì đó lại là trải nghiệm mới rất nguy hiểm vì chỉ cần sơ xuất là bị trượt té đập đầu vào đá tảng ngay. [img]/phuot/img/14206186_1272155686179783_4144142238208966214_o.jpg[/img] [img]/phuot/img/14188306_1272155839513101_3062095438657999827_o.jpg[/img] Chúng tôi trở về bản Phô đúng ngày 2/9, trên đường gặp rất nhiều bạn trẻ rất háo hức trên đường chinh phục Putaleng, chúng tôi không quên chúc các bạn một chuyến đi mỹ mãn. Nếu bạn có ý định chinh phục Putaleng thì hãy liên hệ với [url=http://facebook.com/stranglc]ATrang [/url], bạn ấy sẽ giúp các bạn có một chuyến trải nghiệm tuyệt vời. Hãy vác ba lô lên và đi thôi!!! Nguồn: [url=https://www.facebook.com/Kuteojz]Phong Le[/url]