Khu rừng Tả Liên với thảm thực vật nguyên sinh đa dạng khiến chúng tôi vô cùng ngạc nhiên và ấn tượng. Những tán cây cổ thụ xum xuê, bao thảm hoa trà rụng trắng lối, lá phong đỏ rực và cả thảm rêu xanh quyến rũ một màu tươi mới.
Con đường mòn dẫn vào khu rừng Tả Liên rải rác lá phong khô dưới lối đi. Thích thú với những lá phong vàng úa, chúng tôi ngẩng mặt lên tìm thân phong. Khi đó mới phát hiện ra cả khu rừng này nhiều phong vô kể. Những cây phong chen nhau mà mọc. Tuy nhiều phong là vậy nhưng lá phong khá bé. Và thật tiếc khi chuyến đi vào thời điểm phong ở đây đã tàn rụng. Chúng tôi không được chiêm ngưỡng cái độ rực rỡ nhất của rừng phong lá đỏ vàng xen kẽ. Có lẽ chừng độ cuối tháng 9, đầu tháng 10 là lúc phong chuyển màu đẹp nhất.
Không khí trong rừng mát lạnh và khá dễ chịu với những sợi nắng mỏng tang. Sải bước thật nhanh trên những con dốc triền đồi mọc đầy cây cỏ. Mùi lá rừng thơm tho, hoang dại thảng hoặc trong gió. Hoa trà nở, rồi buông mình hòa vào trong thảm lá khô đầy lối. Cánh hoa nhỏ xíu, hoa thơm mát và vương nhẹ trên những cành lá non.
Càng vào sâu trong cánh rừng già, chúng tôi càng thấy rõ những cây cổ thụ với tán lá xum xuê, thân to lớn mà rêu phong và dương xỉ phủ kín. Rêu bám đầy từ những phiến đá lớn xếp chồng với đủ hình thù kỳ dị cho tới những thân cây to vươn mình ngạo nghễ. Cây leo cũng bám chằng chịt lên phiến đá. Trông chúng chả khác gì những xúc tu của một loài động vật lạ, sẵn sàng vươn mình nuốt trọn kẻ vượt núi tìm rừng. Chúng tôi cũng hết sức bất ngờ khi thấy thật nhiều những thân cây cổ thụ rỗng tếch, phía trong lòng cây đã xanh thắm màu rêu. Nắng chiếu xiên qua phiến lá, rêu càng xanh và càng tinh khôi trong ánh nắng rừng thơm tho.
Tôi vẫn nhớ cảm giác thức dậy giữa cánh rừng cổ tích này. Đó là khi cả khu rừng bừng sắc trong tia nắng đầu tiên. Bầu trời có màu xanh, thứ màu của rừng ám ảnh mà vô cùng nguyên lành. Bụi nhỏ li ti đang bay lơ lửng và tan loãng trong nắng. Mọi thứ tinh khôi và chân nguyên đến thế. Tôi hít hà mùi của ngày mới, mùi của sương đọng nhẹ trên ngọn lá, mùi của hoa trà hoa sở rụng trắng lối đi, mùi của những đám rêu xanh non đang mướt ngả trong bóng nắng.
Tôi cũng nhớ cảm giác băng qua rừng trúc lùn khi gần đến đỉnh. Bạt ngàn trúc, phủ kín lối đi. Tay quờ quạng, tay kéo trúc sang ngang, rồi luồn lách, rồi cúi người để không bị mắc vào những đoạn cây đan nhau chằng chịt. Lá trúc non mơn mởn chạm vào da thịt. Đó là khi cảm nhận rõ rệt cái chạm mình của thiên nhiên. Rồi cả những khóm đỗ quyên mọc đầy lối. Chỉ tiếc không đi vào mùa xuân để tận hưởng trọn vẹn cái vẻ đẹp rực rỡ nhất, thanh xuân nhất của rừng đỗ quyên thuở đơm hoa.